Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Đàn ông tồi

Mỗi lần hôn em, tôi thèm khát luồn tay vào ngực em, nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo, đè em xuống giường và hôn lên mọi ngóc ngách trên cơ thể nõn nà ấy. Gieo suy nghĩ, gặt hành động – cuối cùng tôi đã làm điều đó với em.
Tôi tìm cách gọi cho em giữa đêm, một phần vì nhớ, một phần vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình. Nhưng, em không phải loại con gái đụng ai cũng lên giường, nên em không nghe cuộc điện thoại từ tôi. Tôi đoán em đang cười khẩy khi thấy số điện thoại của tôi hiện lên nhấp nháy trên màn hình, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ gọi. Tôi gọi đi gọi lại tất cả 23 lần rồi đành chịu thua em.
Tôi là một thằng đàn ông, có chơi gái thì cũng phải lựa gái thật đàng hoàng, những cô có gương mặt ngây thơ chẳng hạn, hoặc những cô ít lang chạ nhiều người. Nói cách khác, tôi thích sex với gái ngoan. Những cô đã ngủ với tôi, đương nhiên là những cô ngoan nửa vời, luôn luôn thiếu cảnh giác để tạo thành những “sự cố” cho tôi quăng lên giường. Tôi thích cái “sự cố” đó. Tôi không thích bạo lực khi yêu, tôi thích sự nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng với gái hư thì xem ra quá phí phạm – lại thêm một lí do để tôi lên giường với gái ngoan.Thật ra, ranh giới giữa gái hư và gái ngoan rất mong manh, đôi khi nhập nhằng vào nhau, khó phân biệt thật giả đúng sai. Một cô gái nhà lành ước một lần được sex thoải mái để thỏa mãn bản năng của mình và một cô đĩ khao khát một ngày bình yên không tình dục, chưa biết nên đánh giá cô nào hơn cô nào. Để chắc chắn, tôi chỉ ngủ với những cô bạn mà tôi có quen biết. Cái thú vui vẫn làm bạn bè với nhau sau khi đã lột đồ cô gái đó – với tôi mà nói, là một thú vui hấp dẫn đầy mê hoặc. Tôi chỉ mới 25 tuổi thôi, có thể tôi vẫn còn muốn ăn chơi thêm một thời gian.
Nhưng với tôi, em đặc biệt hơn. Tôi đã theo đuổi em khi còn học cấp 3, lần nào lần nấy đều bị tạt nước lạnh vào mặt, có lần “ăn đòn” đau điếng còn hơn ăn đá xanh. Với một thằng đào hoa như tôi, bị một cô gái mặt búng ra sữa làm cho xấu hổ hết lần này đến lần khác, thật sự là một nỗi nhục khó chịu. Thời điểm đó, em là đối tượng để chúng tôi đem nhau cá cược. Tôi háo thắng, muốn thể hiện bản lĩnh “sát gái” của mình, đã chủ động tiếp cận em trong khi bao thằng khác còn đang ngần ngại chưa dám “manh động”. Thật không ngờ, tôi bị em cho “ăn gạch” sưng cả mặt. Bị lũ bạn cười nhạo, tôi quyết tâm phải cưa đổ em bằng mọi giá.
“Ăn gạch” rồi cũng sẽ lì đòn, tôi đổi chiến lược theo đuổi em, lấy phương châm “vừa đẹp trai vừa chai mặt vừa có tiền”để em phải xiêu lòng. Nhưng, nói cô bé là băng đá cũng không ngoa, em hoàn toàn không chú ý gì đến tôi, ngược lại còn căm ghét tôi ra mặt, thậm chí xua đuổi mỗi khi tôi đến gần.
Tôi ngờ ngợ đoán ra lí do em ghét tôi chính là vì lối sống phong lưu quá đà của tôi. Chỉ cần nghe qua lí lịch tình trường trích ngang vài dòng, hiển nhiên không cô gái nào muốn xớ rớ gần một cậu trai đa tình, thậm chí là khốn nạn như tôi. Ấy vậy mà không thiếu những cô sẵn sàng ngã vào lòng tôi, tôi đành vờn vài tuần rồi “say goodbye” một cách phũ phàng, mặc cho các cô khóc lóc như mưa.
Chinh phục trái tim em đúng là một cuộc chiến, tôi đã thử đủ mọi cách, cương nhu đều có, nhưng không hề có tí hi vọng nào. Càng thất bại, tôi càng tím tái cả người, quyết tâm gỡ gạc danh dự. Nếu cưa đổ được em, tôi sẽ “đá” em trong vòng 7 nốt nhạc, thậm chí sẽ “để lại dấu ấn” trên thân xác em để em nếm mùi nhục nhã ê chề, sau đó tìm ngay một cô hotgirl khác lấp vào, và em sẽ tha hồ khóc lóc, năn nỉ tôi ban phát tình yêu. Cô gái mặt búng ra sữa đó, chỉ cần nhìn mặt thôi mà máu tôi đã sôi đến tận não, huống hồ gì yêu thương.
Giờ nghĩ lại, rõ ràng lòng căm hận lúc đó đã che lấp tình yêu của tôi, khiến tôi phủ nhận tình cảm tôi dành cho em. Chính xác là tôi rất yêu em, ghét em một thì yêu em tới mười, vậy mà vẫn cố chấp không thừa nhận với mọi người, vẫn một mực tuyên bố rằng tôi theo đuổi em đơn giản chỉ là một cuộc chơi. Trái với những lời hùng hồn phát ra từ miệng tôi, ai cũng tủm tỉm mỉm cười vì tất cả hành động tôi dành cho em đã tố cáo tôi là một kẻ si tình.
Nhưng, lì lợm đến đâu đi nữa thì cuối cùng tôi cũng đã phải thừa nhận tôi thật sự yêu em. Bắt đầu từ thời khắc đó, mọi sự chuyển biến bất ngờ. Tôi trở nên trầm lắng, không còn ồn ào vênh váo nữa. Tôi thôi tấn công em vồ vập như trước, mà chỉ lén nhìn em bằng đôi mắt tình cảm pha lẫn chút ưu tư. Tôi bắt đầu học hành đàng hoàng và thử đi làm thêm buổi tối tại quán café gần trường. Lần đầu biết yêu đã khiến tôi suy nghĩ rằng tôi cần hoàn thiện bản thân mình.
Buổi tối ấy, một ngày bình thường và mưa. Em đến quán café một mình, lựa một góc khuất ngồi, chìm đắm vào cuốn sách trên tay. Tôi bưng nước cho em, em vẫn không thèm ngước mắt lên nhìn, chậm rãi giở từng trang sách, khẽ nhếch miệng cười. Tôi không dám chào em. Với tính cách em, em có thể quăng quyển sách dầy cộm đó vào mặt tôi nếu tôi vô ý sỗ sàng khiến em bực mình.
Từ quầy pha chế, tôi chăm chú nhìn em, thắc mắc tại sao em đi một mình và nán lại quán lâu đến vậy. Đồng hồ đã nhích đến 10 giờ đêm, lòng tôi như lửa đốt. Cái cô quỷ kia, giờ này còn chưa chịu về nhà, cứ thích để người ta lo lắng!
Em không có vẻ gì là chuẩn bị về nhà. Trời bên ngoài vẫn mưa không ngớt. Lửa như cháy lên tới não, tôi xin quản lý về sớm, mượn luôn cây dù của quán rồi bước đến chỗ bàn em đang ngồi.
- Nhi, trễ lắm rồi! Đi về đi!
- Đâu ra cái kiểu đuổi khách vậy? – em ngước lên nhìn tôi, tay gập quyển sách lại, khẽ nhíu mày.
Tôi lôi tay em, kéo ra ngoài, lần này quyết không sợ hãi hay nhường nhịn em. Nhưng em không có vẻ gì là muốn chống đối tôi, ngoan ngoãn đi theo sau. Tôi bung dù, kéo em vào sát người, cùng đi về.
- Sao cứ ngồi lì ở đấy? – tôi hỏi cáu – Biết lo lắm không?
- Em chờ một người.
- Chờ ai? – tôi hỏi yếu xìu, thấy lòng nhói lên một cái. Bạn trai à? Người yêu à? Và người đó để em “leo cây”?
- Em chờ anh!
- Hả? – tôi gần như là hét lên.
Em cười, cả nụ cười cũng vô cảm như băng trôi. Tôi hơi chột dạ trước nụ cười ấy, chợt lắp bắp:
- Em…chờ…anh…sao?
Em gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
- Anh làm gì đắc tội với em sao? Anh đã cố sống đàng hoàng rồi, em…
- Hình như em yêu anh rồi! – cô gái mặt búng ra sữa ấy nói một câu tỉnh rụi.
- Hả? – lần này tôi hét thật. Gió thổi mạnh suýt bay cả cái dù. Tôi đứng nhìn em lom lom, mặt đực ra như một thằng ngu.
- Yêu anh? – tôi hỏi lại một câu ngớ ngẩn.
- Ừ! – em gật đầu – Sao, anh không hài lòng à?
Tôi cứ thế đứng ngơ ra. Không nói gì, cũng không ôm em. Cảm xúc như thể bị đóng băng. Tôi tưởng mình đang mơ – một thằng ngu đang mơ. Không hiểu sao, mắt tôi ươn ướt. Tôi hoảng hốt đặt cây dù vào tay em, vội vã chạy về nhà dưới cơn mưa lạnh buốt, bỏ em đứng một mình giữa đường phố. Tôi lao vào phòng, sàn nhà ướt sũng khi tôi đi qua. Tôi ngồi thừ lừ rất lâu. Hình như tôi bị sốc.
Được người ta yêu mà lại sốc, thế gian chắc chỉ có mình tôi! Mẹ phải ra sức lôi tôi vào nhà vệ sinh, tôi mới có sức để tắm rửa và thay cho mình một bộ đồ khô. Tôi leo lên giường, trùm chăn kín người, mơ màng một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Tôi giật mình vào 4 giờ sáng, vơ điện thoại nhắn tin cho em.
Tôi nói, “Anh cũng yêu em!”.
Lúc bấm nút gửi đi, tay tôi run cả lên.
Có tin nhắn từ em, vẫn cái lối nói chuyện vô tâm ấy, em bảo: “Ừ, em biết rồi!”. Tôi thở dài thườn thượt, cảm thấy như bị chơi xỏ. Đang lầm bầm nguyền rủa em, thì một tin nhắn khác lại đến. Lần này, tôi suýt làm rơi cả điện thoại trên tay: “Em yêu anh, em nói lại lần này nữa thôi đấy!”.
Đó là kỉ niệm trong sáng nhất của một thằng đàn ông phong lưu như tôi. Yêu nhau được một thời gian, hạnh phúc thì quá vẹn tròn, tôi càng ngày càng lộ dần cái ý niệm muốn đưa em lên giường. Tôi đã xóa đi suy nghĩ sẽ hất bỏ em, tôi chỉ muốn gần gũi em để được chiếm hữu em. Dường như khi yêu, tất cả đàn ông đều muốn chiếm hữu cả thể xác lẫn linh hồn người con gái. Tình yêu không thể thiếu tình dục – quan niệm đó, ai không tán thành, tôi tự cho là kẻ dở hơi điên khùng.
Trong thời gian học đại học, tôi và em học ở 2 trường khác nhau, em còn phải đi làm gia sư nên chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên. Lúc đó, tôi gặp một cô gái khác trong khoa – xinh đẹp, tài giỏi và rất cá tính. Tôi thấy thích, tìm cách tán tỉnh cho vui. Không có em ở bên cạnh, tôi thấy như mình là người tự do vậy, thích làm gì thì làm. Tôi quanh quẩn với vài cô em khác rồi cũng sẽ trở về với người con gái duy nhất của tôi là em. Vài năm nữa tôi sẽ cưới em làm vợ, vì thế tôi cho phép mình bay nhảy trong khoảng thời gian tuổi trẻ này, miễn giấu nhẹm không để em biết là được.
Cô gái mà tôi đang tăm tia không giống em, cô ấy sôi nổi và tinh ranh, em lạnh lùng và hung hãn. Tôi ve vãn cô bạn đó, buông lời chọc ghẹo. Sau ngần ấy năm, khả năng cưa gái của tôi xứng đáng để được cấp bằng, thêm vẻ ngoài đẹp trai phong độ, dĩ nhiên không cô nào nỡ bỏ qua. Con gái là vậy, người yêu không chỉ đơn giản là người yêu, mà còn là một món đồ để họ khoe khoang. Khoe một chàng trai ngon lành từ đầu đến chân vẫn hơn là khoe một thằng cù lần!
Cô gái kia đồng ý lên giường với tôi rất nhanh, mê tôi như điếu đổ. Tôi cũng thích cô ấy, xinh đẹp và làm tình giỏi, học cũng siêu chứ không dốt như những cô mê ăn diện khác. Những ngày lên giảng đường, ngồi nghe giảng cứ ngáp ngắn ngáp dài, chỉ cần hai đứa bắt gặp ánh mắt của nhau, là tự hiểu ý kéo nhau ra nhà nghỉ, oằn oại đến chiều tối mới về nhà.
Tôi vẫn yêu em, nhưng cuộc tình mới khiến tôi mê mệt, giống như đó là cách để tôi làm nóng lại toàn bộ cảm xúc của mình. Sau những năm bên em, tình cảm dù sâu đậm cũng không tránh khỏi quy luật lắng đọng và nhàm chán. Tôi quyết định lao vào cuộc chơi mạo hiểm, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhắc nhở mình rằng sẽ dừng lại ngay nếu thấy có dấu hiệu nguy hiểm.
Hôm đó, em chủ động hẹn gặp tôi tại quán café cũ. Đến nơi, tôi thấy em trông khác lạ, xinh đẹp và lạnh lùng hơn, nhưng xanh xao. Tôi chợt nhớ ra đã 1 tháng rồi hai đứa chưa gặp mặt. Nhìn em, trái tim tôi lại đập những nhịp loạn xạ như ngày xưa. Em ra dấu bảo tôi ngồi xuống, khẽ vén mái tóc ra sau tai, khuấy khuấy cốc nước bằng một cái thìa nhỏ với một gương mặt vô cảm.
- Tôi yêu cầu anh biến mất khỏi cuộc đời tôi, trong vòng 5 phút nữa. Tôi chỉ gặp anh đúng 5 phút thôi! – em nói, từng lời chậm rãi và nhỏ nhẹ buông rơi qua kẽ răng, ánh mắt trong suốt nhìn tôi vô hình.
- Em? Em nói gì?
- À… - em khẽ cười và lấy tay chạm vào tóc – Cô ấy cứ liên lạc với tôi mãi. Cô ấy lấy quyền gì để làm phiền tôi? Vì một thằng đàn ông tồi như anh hay sao?
Tôi điếng người.
- Làm tình có thích không? – em nhìn tôi, cười nhẹ. Tôi như không tin vào tai mình. Cô gái ấy, cô gái đang đối diện với tôi, gương mặt quá thánh thiện, lại đang nói những lời rất nặng nề - Đó là bản năng tình dục mà anh từng nói với tôi hay sao? Tôi không phân biệt giữa tình dục có tình yêu và tình dục theo bản năng đâu! Tình dục là tình dục, đừng cố phân loại. Tôi nói cho anh biết, khi anh ngủ với tôi, tôi thấy thật kinh tởm. Lí do ư? Bởi vì anh nói anh làm điều đó vì tình yêu!
- Làm tình theo bản năng, anh có thấy thoải mái hơn không? – em hỏi, nhìn thẳng vào mắt tôi, những ngón tay đang gõ gõ trên bàn tạo thành một nhịp điệu khó chịu – Khi không có cái lí do quái quỷ “tình dục vì tình yêu”, anh tha hồ giày xéo cô ta, cũng không cần nâng niu, không cần nhẹ nhàng cởi đồ. Anh vô tư thể hiện mình là một con thú đực, và cô ta sẽ thích điều đó. Điều gì thuộc về bản năng, nó tuy tầm thường, nhưng không kinh tởm, thậm chí thật tự nhiên và đường hoàng.
Em liếc đồng hồ, mỉm cười. Mặt em như phủ một lớp sương lạnh giá. Em quăng tiền nước lên bàn, nói với tôi:
- Chưa hết 5 phút, nhưng thôi, tôi đi đây! Hình như 5 phút hơi nhiều, chắc tôi cần phải học lại cách ước chừng cái giá hợp lý nhất với những thứ có giá trị và không có giá trị trong cuộc đời.
Em đứng lên, rời khỏi bàn. Được vài bước, em dừng lại, nói thêm:
- Tiền nước tôi để lại, có dư đấy! Anh đem mà mua bao cao su, đừng để cô ta mang bầu! Tôi biết anh sẽ không cưới đâu, nên đừng cố khốn nạn với người ta!
Em phóng xe đi thẳng. Tôi nhìn tờ tiền em để trên bàn đến nỗi muốn rơi hai con mắt ra ngoài. Những lời em nói cứ vang lên, hỗn loạn và điên dại. Thiên thần của tôi, tôi đã biến em thành cái gì thế kia?
Tôi lôi điện thoại, nhấn số cô gái kia. Tôi kéo cô ta vào khách sạn, gần như là hãm hiếp cô ấy. Tôi không mua bao cao su. Xong xuôi tất cả, tôi nói lời chia tay.
Còn bây giờ, tôi lại gọi cho em, cuộc gọi thứ 24…

Sự quyến rũ của một người phụ nữ

Đàn ông tìm đến tình yêu bằng con đường chinh phục. Đàn bà tìm thấy nó qua đôi mắt của sự quyến rũ. Tất nhiên, không phải chỉ có người đẹp mới có sức quyến rũ mà mỗi người phụ nữ đều có sức quyến rũ riêng. Và chúng ta phải thừa nhận rằng: sức hút của phái đẹp là không thể cưỡng nổi.

Ngày xưa có người hỏi Aristotle – nhà khoa học và triết gia vĩ đại của người Hy Lạp cổ: “Tại sao có nhiều người đàn bà đẹp lại lấy đàn ông chẳng ra gì?”. Nhà hiền triết trả lời: “Bởi vì đàn ông thông minh chẳng dại gì lại lấy đàn bà đẹp”. Một câu trả lời thông minh, dí dỏm và ý nghĩa làm sao. Thật vậy, chúng ta có thể kể ra hàng ngàn tác hại của việc lấy vợ đẹp, hàng ngàn thiên tài đã lấy vợ “xấu xí hơn người”. Gia Cát Lượng là một trong số những thiên tài đó.
Gia Cát Lượng tự Khổng Minh, một thiên tài quân sự mà nhắc đến tên ông thì bất cứ một tên “phó thường dân” nào cũng biết. Ông là một trong những nhân vật đã viết lên những trang sử hào hùng của lịch sử Trung Hoa. Tài cán ông là vậy, còn về ngoại hình? Là một con người cực kỳ khôi ngô, tuấn tú “mình dài tám thước, mặt đẹp như ngọc”, đẹp trai phải nói là “chim sa cá lặn”. Ấy vậy mà ông lại đi kết duyên với một cô gái “xấu hơn một người xấu bình thường”. Điều đáng nói ở đây là ông cưới vợ không phải vì lý trí mà là vì “yêu bằng cả trái tim mình”. Tình yêu của ông đã vượt qua cái gọi là “cân sắc cân tài”.


Làm một người đàn ông có tài chinh phục là khó. Làm một người phụ nữ có sức quyến rũ cón khó hơn. Nhan sắc như hoa, sớm nở, tối tàn, người đẹp quyến rũ lúc đầu rồi bị bỏ quên khi nhan sắc phôi pha.
Nhiều bạn gái soi gương thấy mình khiêm tốn về nhan sắc thì tự ti, cho rằng mình không có sức quyến rũ. Nhưng đàn ông yêu rất thiết thực, họ thích ngắm phụ nữ đẹp, còn để cưới một cô gái xinh đẹp thì họ lại đắn đo. Tôi biết một người đàn ông rất đẹp trai và cũng tài hoa. Phụ nữ nhiều người mê anh ấy. Và anh ấy cũng đã yêu khá nhiều người xinh đẹp nhưng cuối cùng lại cưới một người vợ nhan sắc rất bình thường. Trong một lần tò mò, tôi đã inbox hỏi anh. Anh đã nói với tôi như này: “Những cô gái xinh đẹp đến với anh hoặc anh đã chinh phục được họ trong hấp dẫn thật đấy nhưng họ không thể hướng dẫn anh một cách tử tế như một cô giáo, càng không thể trở thành một người vợ hiền theo nghĩa cổ điển.” Phải chăng, trong thực tế có rất nhiều người đàn ông đã chọn vợ theo hướng này?
Rồi tôi chợt nhận ra rằng: có lẽ sức quyến rũ ghê gớm nhất của phụ nữ nằm ở việc thể hiện khả năng làm vợ, làm mẹ. Phụ nữ ngày nay có xu hướng coi nhẹ phẩm hạnh. Họ mặc quá thoáng đãng, đó là cách “chào hàng” chứ không phải để quyến rũ. "Chào hàng" là để bán còn "quyến rũ" là để gắn bó trăm năm, hai việc đó khác nhau như vàng với đồng thau.
Con trai thích nhìn con gái mặc thoáng nhưng trong cái thích có sự xem thường. Họ dè dặt và hơi e ngại với những người con gái ăn mặc kín đáo, tác phong đúng mực nhưng trong cái ngại có niềm tin và sự nể trọng.
Sức quyến rũ của người phụ nữ thể hiện mỗi người mỗi vẻ. Có người ánh mắt nhìn như thiêu cháy người khác. Có người giọng nói trong sáng và ấm áp nghe suốt đời không chán. Lại có người tâm hồn thuần hậu, nguyên sơ nét truyền thống, đàn ông gặp một lần là nhớ mãi. Đó mới thực sự là quyến rũ.
Tất cả những điều trên đều phải học hỏi, phải rèn luyện lâu dài mới có. Muốn trở thành một người phụ nữ hiện đại không khó lắm nhưng để trở thành một người phụ nữ giàu văn hóa sống thì không dễ chút nào.


Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau



Tình yêu nào thì cũng đẹp nhưng không phải tình yêu nào cũng đi đến đích. Đôi khi tình yêu tan vỡ lại giúp chúng ta có một cơ hội mới tìm được hạnh phúc thực sự cho mình. Điều quan trọng hơn cả là chúng ta tự biết cho mình cơ hội và mở cửa cho trái tim mình để được đón nhận yêu thương.

Nó là một cô gái rất đỗi bình thường, không có gì là nỗi bật, tài sản duy nhất của nó lúc này là tình yêu, nó yêu anh, người con trai của tháng 5 lạnh lùng, vô cảm, yêu say đắm và nồng nàn, nó cữ ngỡ tình yêu lúc nào cũng đẹp, cũng lung linh và bay bỗng, ngày mới yêu nó hân hoan lắm, nó hạnh phúc lắm vì nó cảm nhận được vị ngọt của tình đầu, anh của ngày hôm qua tuy không lãng mạng nhưng nó yêu, yêu cái sự cô độc của anh, cả những ngại ngùng. Nào ngờ tình yêu đến và đi nhanh quá, chớp mắt đó thôi anh đã trở thành quá khứ. Anh ra đi nhưng không cho nó một lí do nào cả, cứ lẳng lặng đi mang theo cả tình yêu của nó.

Nó chờ đợi anh, một năm, hai năm, rồi ba năm, nó mỏi mòn lục lọi tìm lại miền kí ức, nó chợt rơi nước mắt. Thời gian lặng im trôi qua, nó cũng đã lớn, nhưng tình yêu đó vẫn không phai, nó vẫn cứ yêu, vẫn cứ đợi chờ, nó giam mình trong cái khuôn khổ gọi là chung thủy, và rồi qua bạn bè nó biết được bên anh đã có tình yêu mới, yêu thương bỗng hóa đá, nó thầm chúc anh hạnh phúc, nhưng nó vẫn không thể quên, nó vùi đầu vào công việc, vào học hành chỉ để quên đi mọi thứ thuộc về anh, thế mà tình yêu vẫn dai dẵng, vẫn đeo bám nó mỗi khi đêm về.


Một ngày nọ, nó bắt chước tụi bạn lập face, có lẽ để tìm ai đó nói chuyện phím, nó ghi những dòng status chất chứa nỗi buồn và nặng trĩu tâm tư, có vài người comment, chắc là vì giống tâm trạng, nhưng nó không buồn để ý đến, vì tất cả chỉ là cái vỏ bọc che lấp sự cô đơn đang tồn tại trong tâm hồn nó. Vô tình nó thấy face anh, nó mừng rỡ như một con hề, nó vô face anh và đọc hết tất cả những status trên tường nhà anh, nó xem hết những hình ảnh có anh trong đó, một chút kỉ niệm ùa về làm nó rưng rưng, nhưng mọi thứ anh viết không dành cho nó, mà dành riêng cho người yêu anh hiện tại, cả những tấm hình chung của hai người, nó ganh tị quá, nó thấy buồn cho bản thân mình, rồi nó tự kỉ với bản thân rằng sau này nó sẽ hơn anh, sẽ tìm được người yêu và cần nó hơn anh, nó quyết định xóa bỏ kí ức và trở về thực tại.

Ngày tháng trôi qua, mới đó mà đã bốn năm, giờ nó đã là cô sinh viên năm cuối, thời gian cuồn cuộn trôi đi, nó đã trưởng thành, nó có nhiều việc phải lo, tương lai trước mắt làm nó không còn thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm, nó cũng đã dần thích nghi với cuộc sống một mình. Giống như một thói quen hàng ngày, tối tối nó lại lên face để tám chuyện với lũ bạn thân, nó ngồi đọc lại những status, nó định xóa đi, vì nhìn chúng có vẻ ướt át quá. Rồi tự nhiên nó phát hiện có một người vẫn hay like chúng, là anh chàng có cái nick name Ông Chủ Nhỏ, với tính tò mò vốn có, nó vô đọc thông tin về anh chàng này, hóa ra là cậu nhóc cùng quê, nhỏ hơn nó một tuổi. Không biết từ lúc nào nó hay ghé face của người ta, như một lẽ tự nhiên, nó đang tìm kiếm sự đồng cảm. Một hôm nó lướt face và mở hộp tin nhắn đến, nó nhận ra cái nick name này, nó vội cười thầm: “hóa ra là thằng nhóc”. Nhóc để lại tin nhắn cho nó, xin nó số phone, nó vội vàng trả lời mà không ngần ngại, bởi vì nó có khá nhiều bạn bè, trong list danh sách nó đã có hơn 800 người bạn, nó nghĩ đơn giản có thêm một người bạn cũng tốt mà, huống chi đây lại là một thằng nhóc. Một ngày dài trôi qua, nó nằm và nghĩ về gia đình, nó nhớ ba má, nhớ út. Đang miêng man chìm trong dòng suy nghĩ của mình, bỗng giật mình, chuông điện thoại reo, là số lạ, nó alo, đầu dây bên kia cũng alo lại và nói: là Ông Chủ Nhỏ đây… cuộc trò chuyện đã bắt đầu như thế đấy, phải chăng đó là cái duyên gặp gỡ mà người đời vẫn thường nói.

Thế rối nó và nhóc vẫn hay phone cho nhau, gửi cho nhau những dòng tin nhắn ngộ nghĩnh, tự nhiên nó thấy vui, vui vì tính con nít của nhóc, lần đầu tiên nói chuyện với một người mà nó cười nhiều đến vậy, không biết vì lí do gì, nó và nhóc kể cho nhau nghe tất cả mọi thứ, cuộc sống, gia đình và cả tình yêu nữa, giống như hai tâm hồn đồng điệu nó và nhóc hiểu nhau hơn, số tin nhắn và số lần gọi điện cũng tăng lên, nó lắng nghe tất cả những gì nhóc nói, kì lạ một điều rằng nó cùng nhóc khóc cùng nhóc cười, nó thấy thương nhóc nhiều hơn, đơn giản chỉ là một người chị thương em trai mình.

Có người thường bảo, lời nói cũng có thể giết chết hoặc cứu lấy linh hồn một con người, đối với nó thì lời nói của nhóc đã cứu vớt cái tâm hồn bé bỏng của nó, nhờ nhóc mà nó quên đi buồn phiền, quên đi nỗi nhớ nhà, nó cảm ơn ông trời đã cho nó gặp nhóc, ít ra cũng có người chịu ngồi im nghe nó than vãn mà không hề cáu gắt, nhóc khen nó vui tính, dễ gần, và biết nhiều thứ trên đời. Đúng vậy, với nhóc nó không hề e ngại, vì có lẽ nhóc nhỏ tuổi hơn nên nó dễ dàng mà lên mặt đàn chị, nó ra vẽ người lớn dạy cho nhóc về cuộc sống, trong khi nó cũng chẳng phải mạnh mẽ gì, nhưng nhóc vẫn nghe và chấp nhận hết những lời khoát lát của nó, nó vui vì điều đó.


Càng ngày nó và nhóc càng thân nhau hơn qua chú dế thân yêu, nhóc bảo nó đừng gọi nhóc là nhóc nữa, vì nhóc không thích người khác nghĩ mình là con nít, thế là nó và nhóc chuyển sang cách xưng hô khác, gọi nhau bằng tên. Nó và nhóc chỉ ở cách nhau khoảng 30 phút đi xe máy, nhưng lạ thay cả hai đều không nhắc tới chuyện sẽ gặp nhau, có lẽ cả hai đều nghĩ như hiện taị vẫn tốt hơn, có thể tinh nghịch mà không bị đối phương chê cười. Nhưng cái suy nghĩ đó cũng không được bao lâu khi cả hai muốn gặp nhau, dù gì thật cũng hơn là ảo, hai người bạn gặp nhau là lẽ đương nhiên thôi mà. Nhóc hẹn nó vào một ngày chủ nhật, tại một buổi họp đồng hương, nó đồng ý, nó không biết thế nào nhưng cảm thấy cuộc gặp này quan trọng lắm, vì tò mò không biết nhóc là người như thế nào, suốt đêm nó đã không ngũ chỉ vì chờ ngày mai gặp nhóc. Rồi cuộc gặp gỡ đầu tiên bắt đầu trong sự hồi họp, nó sợ lắm, sợ mình già so với nhóc, sợ nhóc chê mình cổ hủ, nó vội gạt ngang cái suy nghĩ ngớ ngẫn của mình, giống như thoát khỏi cơn mơ. Nó vội vàng thay đồ ra khỏi phòng và bước lên xe bus, chợt nghe bản nhạc trên radio mang tên tình yêu hoa gió, tự nhiên nó thấy lòng mình bình yên đến lạ lùng. 

Nó đến điểm hẹn, gọi điện cho nhóc, nhóc đang đá banh giao lưu ở sân vận động, nó lặng lẽ ngồi xuống cổ vũ, nó nhận ra nhóc, nhưng ở ngoài nhóc khác lắm, dáng người cao cao, nước da ngâm đen, tuy không đẹp trai nhưng có gì đó rất duyên, nó nhìn nhóc đăm đăm hi vọng nhóc nhận ra nó, đột nhiên nhóc nhìn nó, nó vẫy tay chào, nhưng sao có vẽ xa lạ quá, nó thậy mình như một con ngốc vậy đó, nó cúi mặt xuống tự an ủi cho hành động quái gỡ vừa rồi của mình. Chợt nó nghe thấy tiếng ai đó bên tai, thì ra là nhóc đã ngồi đó, nhóc nhìn nó cười và hỏi: có phải Trang không? Thì ra nhóc biết nó, nó vui khi nghĩ như vậy. Trò chuyện được vài ba câu thì nhóc đi, nó cũng cùng nhỏ bạn ra công viên gần đó hóng mát, nhưng nó thoáng buồn mà không rõ lý do.

Bỗng điện thoại reng, là tin nhắn của nhóc: “ở đó đợi Phu ra nói chuyện xíu hen”, nó vội replay lại: “ uh”. Hai đứa gặp nhau và bắt đầu câu chuyện, có gì đó hơi ngại ngùng, nhưng rồi cả hai nhanh chóng quên đi và cười đùa với nhau như hai người bạn thân, mọi thắc mắc trong lòng đã được tháo gỡ, nó tạm biệt nhóc và ra về mang trên mình một cảm xúc khó tả, đường về hôm nay trở nên quen thuộc đến lạ, cơn gió thoảng qua khiến tâm hồn nó rung động, hình như trái tim nó đang mở cửa sau những ngày bị ai đó khóa chặt. Nó đã biết mở rộng lòng mình với mọi người, nó mạnh mẽ và tự tin hơn trước, nó thường gọi đó là cuộc gặp gỡ định mệnh.

Vài ngày sau nó và nhóc có một cuộc gặp gỡ chính thức, lần đầu tiên nó hỏi một người con trai về cách ăn mặt, nó nhận thấy mình vô duyên với những câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng nhóc vẫn vui vẽ trả lời, nó và nhóc lượn vài vòng quanh thành phố cùng những câu chuyện phím, nhóc dẫn nó đi ăn, ăn cái bánh mà trước giờ nó chưa từng ăn, đó không là gì to lớn nhưng mãi sẽ là kỉ niệm mà nó trân trọng. Về đến phòng, nó nằm trong đêm miên man với những suy nghĩ đang hiện lên trong đầu nó, nó và nhóc là gì? Thật ngây ngô phải không, đơn giản chỉ là bạn. nó tự trả lời cho chính câu hỏi của mình. Dù là gì nó cũng rất hạnh phúc vì nhóc đã đến bên đời và cho nó thêm động lực để sống và yêu.

Đến ngày nhóc phải đi thực tập, một tháng rưỡi so với người khác không phải là dài, nhưng với nó thì dài lắm, chắc hẳn mới quen nhau thôi mà giờ phải xa thì buồn lắm chứ. Nhóc phải đi thực tập ngoài biển khơi, cách nhau cả một khoảng trời chứ đâu có ít, trước ngày nhóc đi, hai đứa có hẹn đi chơi coi như chia tay. Nó bắt đầu chuẩn bị cho nhóc một món quà, có lẽ đây là lần đầu tiên nó tặng quà cho con trai, nó hì hục đạp xe lên nhà sách mua những thứ cần thiết để gói quà, nó mua khung ảnh để đặt ảnh mình vào đó, vì nhóc bảo nhóc thích, nó mua cuốn sổ kèm theo cây bút để nhóc viết những lúc buồn, nó dạo khắp phố để mua loại kẹo mà nhóc thích ăn nhất, nhưng tiếc là không có, nó hẹn lần sau vậy. Trời mưa lâm râm, nó bị ướt, nhưng không lạnh, cảm giác hạnh phúc vì được làm điều gì đó cho một người. Về đến phòng nó vội vàng ghi vài chữ vào tấm thiệp xinh xinh, vội vàng cắt giấy gói quà, nó không khéo tay nên cứ phá hỏng hoài, hôm đó nó thức gần tới sáng để hoàn thành cho xong tác phẩm của mình, nhìn lại cũng đẹp đấy chứ, nó cười trong vui sướng. Nó nghĩ không biết nhóc có bất ngờ không nhỉ, chắc sẽ òa lên vì ngạc nhiên đây, nghĩ vậy mà nó thích thú.


Ngày hôm sau, nó ăn mặc thật đẹp, bỏ món quà vào túi và ngồi đợi nhóc, bỗng điện thoại kêu, là tin nhắn của nhóc, nó thầm nghĩ là nhóc đến rồi, vội vàng mở hộp thư, nó đọc những dòng chữ trên màn hình mà mắt lệ nhòa, nó không tin vào mắt mình nữa, chắc là nhóc đùa thôi mà, nó vẫn ngồi đó đợi, nhưng hóa ra là thật, nhóc đã đi. Nó thấy tim mình đau nhói, nó tự hỏi ông trời sao lại nhẫn tâm như vậy, nó lại khóc, khóc cho sự ngốc nghếch của chính bản thân mình, nó thất vọng và hụt hẫn lắm, nó giận nhóc nhưng lại giận bản thân mình nhiều hơn, chắc tại nó không tốt, không đủ xinh đẹp. Nó đứng dậy lau nước mắt và cầm món quà vứt vào xọt rác, tự nhủ rằng mọi thứ vậy là xong, nhóc cho nó hi vọng rồi cũng chính nhóc đã dập tắt chúng. Nó nghĩ mình đã thất bại.

Nằm mãi mà không ngũ được, nó mò mẫn ngồi dậy và viết, nó viết vào nhật kí dành riêng cho nhóc, là những lời trách móc và có cả nhớ nhung, rồi nó tự đưa mình vào cái suy nghĩ rằng nhóc sợ nó buồn nên mới vậy, và bảo mình tiếp tục chờ đợi, biết đâu một ngày kia nhóc sẽ quay lại, nghĩ vậy nên nó vội nhặt lại món quà và cất vào một nơi thật kĩ.

Đây là lần thứ hai nó quyết định chờ đợi một người, nhưng lần này thì khác, vì nó cảm nhận được nó sẽ thành công. Ngày qua ngày nó vẫn cùng nhóc tâm sự trên cuốn sổ của mình, nó kể cho nhóc nghe tất tận tật mọi chuyện xảy ra xung quanh nó, một ngày, hai rồi lại 3 ngày nhóc vẫn mất tích, nhưng nó không bỏ cuộc. Cuối cùng thì nhóc cũng gọi cho nó, nhấc điện thoại lên và nghe đầu dây bên kia khẽ nói lời xin lỗi, nó chấp nhận và bỏ qua tất cả, đơn giản vì trong chữ tình cần có sự bao dung.

Nỗi nhớ về nhóc càng ngày càng lớn dần, nó không hiểu đó là gì, nhớ lắm, ngày nào cũng nói chuyện với nhóc thành thói quen, trái tim nó tự nhiên thổn thức đến lạ lùng, phải chăng nó đã thích, không phải thế, mới gặp nhau thôi mà, nó lắc đầu phản đối, trước giờ tiêu chuẩn của nó vẫn là người đàn ông lớn hơn nó vài tuổi cơ mà. Thế nhưng làm sao biết được con tim mình nghĩ gì, nò dặn lòng thôi thì để mọi chuyện tự nhiên.

Dần dần nó cảm thấy cái tình cảm kia không còn đơn giản là tình bạn nữa, nó lại nhớ nhóc, nhưng nó không biết nhóc nghĩ gì về nó, có nhớ nó hay không, nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu nó, nó muốn hỏi nhóc lắm, nhưng là con gái, nó không cho phép mình chủ động, nó ôm chặt nỗi nhớ trong lòng. Hằng ngày vẫn nhắn tin với nhóc nhưng nó không hề để lộ ra ngoài, nó sợ nhóc biết rồi nhóc sẽ nghĩ nó bị khùng. Giờ nó thật sự tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình. 

Từng ngày trôi qua, mọi thứ vẫn êm ả lắm, nhưng có một điều là trái tim đó đang thổn thức, nó nghĩ về ai đó mọi lúc mọi nơi, thì ra nó đã thích, người ấy chính là nhóc . Đã lâu lắm rồi hình như tôi mới có cảm giác… thích một ai đó thì phải. Ừ! Thì nó thích nhóc. Nó thích cách nhóc cười, cách nhóc nói chuyện mỗi khi nó buồn, thích cách nhóc làm trò cho mọi người bò lăn ra cười và nó thích cả cách nhóc chở nó lòng vòng trên phố. Nó thích những lúc tranh luận về một vấn đề gì đó, cứ tranh nhau phần thắng, rồi cuối cùng nhóc cũng phải nhường vì nó sẽ chơi bài “dỗi”.

Không biết từ lúc nào nó đã rất thích nhóc có lẽ đó chỉ là cái cảm giác của riêng nó. Nó mong sẽ có một ngày nhóc cảm nhận được tình cảm của nó.Nhưng nó không dám thổ lộ, nó tự mang cho mình cảm giác không tự tin, và tất nhiên, là lòng tự trọng của một đứa con gái…Đôi lúc em vẫn tự hỏi mình: “Vì sao nó thích nhóc?” 

Con gái luôn thích đặt những câu hỏi vẩn vơ, và vì nó cũng là con gái. Có lẽ nó chưa thể hiểu hết con người của nhóc, có thể là còn có những điều về nhóc mà chưa bao giờ và không bao giờ nó được biết đến. Nhưng có lẽ chỉ với những điều đơn giản thôi, cũng đủ khiến nó thích nhóc. 


Nó thừa nhận rằng nó thích nhóc. Thích một người là một chuyện, có đủ can đảm để chạm vào trái tim người đó không lại là chuyện khác . Thích không giấu diếm. Mà thích ai, thì nó sẽ cố giữ. Cuộc đời ngắn ngủi, nó đâu có thể gặp được nhiều người mình cảm thấy rất rất thích đâu cơ chứ? Thế nên nó quyết định nói ra những gì nó đang nghĩ, mặc kệ nhóc nghĩ gì. “Anh này, mình yêu nhau anh nhé” !  Đó là một lời tỏ tình của một đứa con gái đã từng thất bại trong tình trường, nhưng không ngờ là nhóc lại đồng ý. Tình yêu đến nhanh quá khiến nó cũng ngỡ ngàng, nhưng nó nghĩ tìm được tình yêu đâu có dễ, nó tự hứa với bản thân sẽ trân trọng và giữ lấy mãi mãi bên mình. Tình cảm tự dưng gõ cửa nơi con tim nó đã khóa kỹ và ném chìa khóa vào tận đẩu tận đâu. Nó bắt đầu muốn tìm hiểu về anh, muốn cuộc của anh có sự xen ngang của nó. Muốn hàng ngày, có đôi phút anh phải nhớ đến sự tồn tại của nó. Và thế là nó đã bắt đầu những điều nó làm vì anh. Chỉ đơn giản là vì nó đã yêu anh.

Nhưng đâu phải tình yêu nào cũng êm đẹp và hoàn hảo, nếu không có sóng gió thì sao gọi là tình yêu, một tháng yêu nhau, giữa nó và anh cũng xảy ra rất nhiều chuyện, vài lần anh lừa dối nó khiến nó phải khóc và tổn thương rất nhiều, anh liên lạc với người yêu cũ trước mặt nó, nhưng anh bảo là chỉ là bạn bè thôi, lâu lâu hỏi thăm, nó không hiểu hỏi thăm mà sao lại nói nhớ nhau, vậy đó, xích mích dần nảy sinh, niềm tin nó dành cho anh ít lại hơn mọi khi, nó bỗng nghi ngờ anh, nhưng nó vẫn yêu và cố gắng là một người tình đẹp trong mắt anh, cũng chính vì sự ngây thơ của nó mà làm anh càng ngày càng lừa dối nó nhiều hơn. Người yêu cũ của anh vẫn hay nhắn và gọi điện cho anh, nó giận lắm, nó biết gen chứ, vì sợ anh giận dỗi, sợ anh bảo nó ích kỉ nên chỉ biết im lặng, vì nó tin anh. Nó biết tất cả đấy, nó không nói ra chỉ để tự anh sữa chữa sai lầm và một ngày nào đó sẽ nhận ra nó yêu anh nhiều như thế nào.

Anh hay bị bệnh lắm nhưng ở xa nên nó không biết làm sao để bên anh, nó lặng lẽ đạp xe đi chùa để cầu nguyện đến tận khuya mới về, nó không cho anh biết vì sợ anh lo, nhưng khi về nó nhận được điện thoại của anh cùng những lời trách móc, nó đã khóc, nó thấy mình vô dụng lắm, nhưng nó không cần anh biết vì đơn giản đó là sự quan tâm nó dành cho anh.

Một ngày cuối tuần nó hẹn anh đi chơi, anh đồng ý nhưng sau đó lại bảo không đi được, nó buồn và cảm nhận một chút gì đó xa lạ ở nơi anh. Hôm sau anh gọi điện và bảo phải đi học xa chắc 1 tháng sau mới quay về, anh hứa sẽ thường xuyên liên lạc với nó, tuy nó không muốn xa anh nhưng vì việc học nên nó không hỏi gì nhiều. Một tuần trôi qua nó và anh ngày nào cũng nhắn tin đều đặn, nó thấy nhớ anh, nhớ rất nhiều, ngày nào nó cũng tâm sự với anh trong cuốn sổ nhỏ, và nghĩ sẽ tặng anh lúc anh về, nó ngồi tần mẫn thêu bức tranh đồng hồ để tạo bất ngờ cho sinh nhật anh, 2 tháng nữa mới đến nhưng vì thêu lâu nên nó đã bắt đầu, ngoài thời gian học nó ngồi thêu và nghĩ về anh, nó nghĩ về tương lai, về những đều mà anh hứa hẹn sẽ làm cho nó, nghĩ về một mái ấm hạnh phúc cùng những đứa con ngoan.

Nó thấy mình thật sự hạnh phúc vì có anh bên cạnh, dù anh không hoàn hảo nhưng nó yêu anh, yêu cái tính con nít mới lớn của anh, nó vẫn hay dạy anh nhiều điều về cuộc sống, nó muốn anh thay đổi để tốt hơn, anh vốn hay cao ngạo nên không thích ý kiến của người khác, nó nhắc nhở anh từng chút một, càng ngày anh càng tỏ ra chững chạc hơn, nó mừng vì điều đó, nhưng nó không thể ngờ chính vì chững chạc mà biết nói dối nhiều hơn, nói dối một cách hoàn hảo…

Như mọi đêm nó lướt face anh, nó ngạc nhiên vì ba chữ kết thúc thôi, nó không tin vào mắt mình, nick anh vẫn sáng, nó vội pm để hỏi anh có chuyện gì, nhưng anh chỉ trả lời nó bắng cách im lặng và thoát face. Nó như điên vậy, nó khóc và nhắn tin cho anh thật nhiều, nó năng nĩ anh cho nó một lí do, gọi điện thì không liên lạc được, nó lại vô face anh thì thấy có người nhắn tin hỏi anh không đi chơi với … à, là tên người yêu cũ. Nước mắt nó nhạt nhòa, nhưng nó nghĩ chắc có ai đó phá thôi. Nó gọi anh đêm đó không biết bao nhiêu cuộc, đến lúc chuông reo thì một người bạn của anh bốc máy bảo đang ở Sài Gòn, nó hụt hẫn và thất vọng, hóa ra anh nói dối nó, anh đang đi chơi cùng cô ấy.

Nó ra sân thượng nơi mà nó nghe điện thoại của anh mỗi đêm, được ngắm sao, được nghe gió thổi, thật sự rất thích, tình yêu của nó và anh gắn liền với sân thượng này, mỗi lần vui hay buồn nó đều chạy ra đó và tận hưởng một mình. Nhưng hôm nay sao sân thượng buồn thế, vẫn có trăng, có sao và gió nhưng hình như đã vắng anh, nó lặng lẽ ngồi vào một góc và khóc, nó chờ đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi từ anh. Dường như không đợi được, và rồi nó quyết định gọi, đầu dây bên kia alo và bảo “ anh không có gì phải giải thích”. Thật lạnh lùng biết bao, nó cúp máy và tiếp tục khóc, nó khóc vì sự ngu ngốc của chính bản thân mình… Anh giống như một cơn gió, chợt đến, chợt đi và khi đã xa rồi thì vô tình giống như những người dưng chưa hề gặp gỡ. Trang giấy yêu thương còn chưa kịp viết đầy mà đã phải đốt thành tro bụi.

Người ta vẫn bảo cái gì chóng đến thì sẽ chóng đi, liệu nó có nên tin đó là lý do khiến anh rời xa nó mãi mãi? Nó hiểu anh, nếu như đó là những điều anh thực sự muốn chia sẻ thì chẳng cần hỏi anh cũng sẽ tự nói ra. Nó không cố gắng tìm hiểu bởi sợ rằng câu hỏi của mình sẽ khiến anh phải cố tìm ra một lý lẽ để che đi sự thật. Khi bị dồn tới bước đường cùng, người ta sẽ nghĩ ra rất nhiều lý do để biện minh cho hành động của mình, mà nó thì không bao giờ muốn biết những điều biện minh ấy. Vì thế nó đã mím chặt môi, không nói để dõi theo những bước chân lặng lẽ của anh.

Nó biết, mỗi người sinh ra vốn đã được ông trời định riêng cho một số phận, có người thì chấp nhận số phận ấy nhưng có người lại đấu tranh hoặc tìm cách để thoát ra. Hành trình đi tìm hạnh phúc thật sự rất khó nếu có duyên mà không có phận, có những người chỉ gặp một lần mà yêu đến suốt đời, còn có người yêu nhau 6,7 năm vẫn chia tay đấy thôi. Đôi lần trong suy nghĩ nó cũng thấy mình mạnh mẽ lắm, nhưng thực ra nó lại chẳng có đủ can đảm để sống hết mình theo tiếng gọi của trái tim. Có lẽ không chỉ ngày hôm nay mà sẽ còn rất nhiều những ngày về sau trên con đường đời này nó phải đơn thương độc bước, có lẽ em sẽ mãi mãi không bao giờ quên anh được, nhưng cho dù thế nào thì em cũng chỉ mãi mãi nhớ anh trong âm thầm và tưởng tượng về anh trong lặng lẽ mà thôi. Nó vẫn sẽ ở đây, đợi anh quay về và đón nhận tình yêu của nó như một món quà mà thượng đế ban tặng cho anh… 

Và nó đã chọn một lối đi yên bình bằng cách chờ đợi tình yêu…

Có lẽ trong cuộc đời này ai cũng đã từng một lần được yêu và được yêu, thế nhưng không phải ai cũng may mắn chạm tới điều gọi là hạnh phúc vẹn toàn ngay trong lần đầu tiên chập chững bước chân vào thứ xúc cảm đặc biệt ấy. Yêu và đến được với nhau là điều tốt, còn nếu không đến được với nhau thì hãy cứ đổ lỗi cho ông Tơ bà Nguyệt. Bởi ông Tơ, bởi có duyên mà chẳng có phận nên cuối cùng mới phải chia đôi đường. 

Nhưng em vẫn ở đây đợi tình yêu của anh quay về vì em tin vào duyên phận...





Năng lượng (Energy)


Vũ trụ vật chất này được cấu thành từ năng lượng

Giới khoa học hiện nay đang bắt đầu khám phá về những gì mà các bậc thầy tâm linh và siêu hình học đã biết từ hàng thế kỷ nay. Vũ trụ vật chất của chúng ta thật sự không được cấu thành từ bất kỳ yếu tố “vật chất” nào; thành tố cơ bản của nó là một loại lực mà chúng ta gọi là năng lượng.

Khi xem xét dựa trên cấp độ cảm nhận của các giác quan, vật chất tồn tại ở thể rắn và rời rạc nhau. Tuy nhiên, ở cấp độ tinh vi hơn, bản chất hơn - cấp độ nguyên tự và hạ nguyên tử, theo quan sát, những vật chất có vẻ ở thể rắn kia là những phần tử vô cùng nhỏ gắn kết với nhau bằng một dạng năng lượng thuần khiết.

Về mặt vật chất, tất cả chúng ta đều tồn tại ở dạng năng lượng, vạn vật xung quanh ta và bên trong ta cũng được cấu thành từ năng lượng. Chúng ta là một phần của trường năng lượng vĩ đại. Những vật chúng ta nhận thấy là ở thể rắn và tách biệt nhau thật sự chỉ là những hình thức biểu hiện khác của nguồn năng lượng bản chất này. Hay nói cách khác, con người và vật chất đều được cấu thành từ nguồn năng lượng cốt lõi chung, nếu hiểu theo nghĩa đen, tất cả đều là một.

Năng lượng này đang tỏa lan với nhiều tốc độ khác nhau và chất lượng cũng khác, từ dạng tinh tế đến thô đặc. Xét một cách tương đối, suy nghĩ là dạng năng lượng tinh tế, nhẹ nên có thể thay đổi rất nhanh chóng, dễ dàng. Còn vật chất (cũng chỉ mang tính tương đối) là dạng năng lượng thô đặc, kết chặt thành khối nên tính năng vận động và biến đổi của chúng chậm hơn. Nhưng ngay trong vật chất cũng có sự khác biệt lớn giữa các loại khác nhau, chẳng hạn như cơ thịt sống là năng lượng ở dạng tinh tế, nhanh chóng thay đổi và dễ bị tác động bởi nhiều yếu tố; trong khi đó tảng đá kia là dạng năng lượng thô nên chậm biến đổi hơn và khó bị tác động. Tuy nhiên, đến một lúc nào đó, ngay cả đến tảng đá vững chắc kia cũng bị năng lượng nhẹ, tinh tế của nước chinh phục. Mọi hình thái năng lượng đều có quan hệ tương hỗ lẫn nhau và có thể tác động đến nhau theo quy luật tương sinh - tương khắc.


Năng lượng có sức hút

Đây là một trong những quy luật về năng lượng: Năng lượng phát tỏa từ một phẩm chất nào đó hoặc loại năng lượng tạo ra các luồng xung động sẽ có xu hướng thu hút năng lượng có cùng phẩm chất và có làn sóng rung động tương tự.

Suy nghĩ và cảm xúc có lực hút của riêng nó, chúng thu hút những năng lượng có bản chất tương tự. Chúng ta có thể nhận thấy nguyên tắc này cũng vận hành trong công việc, chẳng hạn như khi chúng ta “vô tình” gặp người mà ta vừa suy nghĩ về họ, hoặc “bất chợt” bốc ngay quyển sách chứa đựng chính xác thông tin ta cần lúc đó.


Từ ý tưởng định hình nên vật chất

Suy nghĩ là dạng năng lượng cơ động, nhẹ và di chuyển nhanh. Nó bộc lộ ngay tức thời, không giống với những thể rắn như vật chất.

Khi chúng ta sáng tạo ra một cái gì đó, chúng ta bao giờ cũng tạo ra nó dưới dạng suy nghĩ trước tiên. Suy nghĩ hay ý tưởng luôn là xuất phát điểm đầu tiên cho mọi sự biểu lộ sẽ được cảm nhận qua các giác quan. Ví dụ: ý nghĩ “Tôi nghĩ sẽ chuẩn bị bữa tối” dẫn dắt cho hành động nấu ăn; “Tôi muốn có một chiếc váy cưới” dẫn dắt cho hành động đi mua một chiếc váy; “Tôi cần một công việc” sẽ dẫn dắt hành động tìm việc làm,…

Người họa sĩ nào cũng cần phải có một ý tưởng “phôi thai” hoặc nguồn cảm hứng ban đầu để sau đó họa nên một bức tranh. Người thợ xây trước hết cần có bản thiết kế rồi từ đó xây nên cả tòa nhà.

Ý tưởng giống như bản phác thảo; nó tạo ra trong tâm trí một hình ảnh nào đó, sau đó nó thu hút và hướng dẫn nguồn năng lượng vật chất để kiến tạo sự vật theo ý tưởng ấy, và cuối cùng từ ý tưởng vô hình đã biến thành một dạng vật chất hữu hình.

Nguyên tắc này vẫn đúng ngay cả khi chúng ta không hành động trực tiếp, cụ thể để tạo ra những ý tưởng của mình. Việc có một ý tưởng hay suy nghĩ ban đầu và giữ nó trong tâm trí chính là nguồn năng lượng sẽ có xu hướng thu hút các điều kiện cần thiết để tạo ra điều bạn vẫn nghĩ đến. Nếu bạn liên tục suy nghĩ về bệnh tật, đến lúc nào đó có thể bạn sẽ mắc bệnh thật; còn nếu bạn tin mình xinh đẹp, bạn sẽ trở nên như thế. Những ý tưởng vô thức, ngẫu nhiên hay những cảm xúc thoáng qua trong ta cũng phát huy tác dụng tương tự.


Quy luật lan tỏa và hấp dẫn

Quy luật này phát biểu rằng bất cứ thứ gì bạn đưa ra vũ trụ hay thế giới, chúng sẽ được phản hồi trở lại với chúng ta theo quy tắc “Gieo gì, gặt nấy”.

Quy luật này cho rằng chúng ta luôn thu hút vào cuộc đời mình những điều chúng ta nghĩ đến nhiều nhất, có niềm tin mạnh mẽ vào nó nhất, nuôi sâu kỳ vọng về nó, hoặc hình dung ra nó một cách sống động nhất.

Khi chúng ta sống trong tâm trạng tiêu cực và sợ hãi, cảm thấy bất an hay âu lo, chúng ta thường thu hút lại gần mình những trải nghiệm, tình huống hay những con người mà chúng ta đang tìm cách tránh né. Nếu cơ bản chúng ta mang thái độ vui thích, thỏa mãn và hạnh phúc, chúng ta có xu hướng thu hút và tạo ra những tình huống, sự kiện và con người tương thích với những mong muốn tích cực của ta. Do vậy, việc chủ động mường tượng ra những điều ta mong muốn sẽ giúp cho tiến trình hiện thực hóa ước mong dễ dàng hơn trong thực tế cuộc sống.

Tổng hợp bài viết từ Shakti Gawain


Bạn là năng lượng

Bạn là một cơ thể tâm linh. Bạn là một trường năng lượng, hoạt động trong một trường năng lượng lớn hơn. Chúng ta đều được kết nối với nhau. Chúng ta không nhận ra điều đó. Không có thứ bên ngoài cũng như bên trong. Mọi thứ trong Vũ trụ đều được kết nối, tạo thành một trường năng lượng.

Chúng ta thường không để ý đủ đến thân xác mình, tức là đến cơ thể sinh vật của mình. Tuy nhiên, cơ thể ấy lại đang chứa tinh thần của bạn, và tinh thần bạn thì rất đỗi to lớn.

Bạn là sự sống vĩnh hằng. Bạn là nguồn năng lượng. Bạn chính là Thượng đế đang mang lấy hình dạng con người, và con người bạn được tạo nên để tiến đến sự hoàn hảo.

Theo Kinh Thánh, có thể nói rằng chúng ta là hình ảnh và hiện thân của Chúa Trời. Chúng ta có thể nói chúng ta là một ai khác rằng Vũ Trụ đang tự nhận thức về chính nó. Có thể nói được rằng, chúng ta thuộc vào một dạng sinh vật có tiềm năng vô biên chưa được khai thông.

Tất cả những điều nói trên đều là sự thực. Mọi truyền thông tín ngưỡng lớn đều cho bạn biết rằng bạn được tạo ra trong hình ảnh và hiện thân của một nguồn năng lượng sáng tạo. Điều này có nghĩa rằng bạn có quyền năng và sức mạnh của Thượng đế. Như thế, bạn đủ khả năng tạo nên thế giới và chính con người bạn.

The Secret (2006)


Năng lượng bạn đã phát ra là kết quả mà bạn nhận được

Năng lượng của bạn gửi đi những tín hiệu thu hút nhiều hơn những gì bạn đang gửi đi. Hãy thay đổi các tín hiệu của bạn, và bạn sẽ thay đổi được kết quả của mình. Hãy thay đổi năng lượng của bạn, và bạn sẽ thay đổi được những gì bạn trải nghiệm.

Joe Vitale


Năng lượng chảy theo hướng chú ý

Khi bạn tập trung vào điều gì, bạn sẽ có điều đó nhiều hơn. Khi bạn tập trung vào những thứ mình muốn trong đời, bạn sẽ có nhiều những thứ đó hơn và những thứ bạn không muốn sẽ dần biến mất. Khi cánh cửa tích cực mở ra, cánh cửa tiêu cực sẽ đóng lại.


Ba cách chính tạo ra sự cộng hưởng trường năng lượng cá nhân

Sự vận hành của năng lượng vũ trụ tác động lên mỗi chúng ta theo những cách mà hầu hết mọi người đều chưa bao giờ biết đến - thậm chí tác động đến cả trải nghiệm cá nhân về hạnh phúc và thành công.

Năng lượng cá nhân của chúng ta chuyển động từ chúng ta hướng ra ngoài và kết nối với những nguồn năng lượng khác có cùng nhịp cộng hưởng, quyết định cả những người và vật mà chúng ta sẽ thu hút trong cuộc sống. Mỗi chúng ta đều giống một trạm phát thanh nhỏ, liên tục truyền đi các tín hiệu về chúng ta và cuộc sống của chúng ta. Những cá nhân và hoàn cảnh phù hợp với những tín hiệu này sẽ bắt đúng sóng của chúng ta và được đưa vào những trải nghiệm sống của chúng ta. Trên thực tế, cái mà chúng ta vẫn gọi là hóa học - dù có lãng mạn hoặc chuyên nghiệp hay không - thực sự có ý nghĩa nhiều hơn sự cộng hưởng, là việc làm cho các tín hiệu và rung động cá nhân trở nên phù hợp với nhau. Vì vậy, nếu sự thành công là điều mà bạn đang theo đuổi thì điều quan trọng là bạn phải hiểu năng lượng của mình được tạo ra như thế nào - và nó có thể truyền đi những gì về bạn ngay lúc này.

Từ rất lâu trước khi bạn có được một trải nghiệm trong cuộc sống, năng lượng của bạn đã gửi đi những thông điệp về bạn tới những người mà bạn sẽ tương tác. Nó thông báo về bạn cho tất cả mọi người, tiết lộ rằng phần nào đó trong con người bạn liên quan đến những người khác ở một mức độ vô thức nhưng rất thuyết phục: bản chất năng lượng của bạn. Vì vậy nếu bạn không thích cái xã hội hay những hoàn cảnh mà bạn đã thu hút hoặc nếu bạn thấy khó tìm được thành công như mong muốn thì bạn cần thay đổi những gì bạn đã lưu dấu trên “tấm thẻ truyền năng lượng” của mình.

May thay, vì tần số này do chính bạn tạo ra nên bạn cũng có thể thay đổi nó. Một khi bạn tìm ra điều gì tạo nên sự cộng hưởng rung động của mình, dễ dàng có thể tiến hành những bước chủ động để cải thiện tần số hấp dẫn và thay đổi những gì mà bạn thu hút.

Có 3 cách chính tạo ra sự cộng hưởng trường năng lượng cá nhân của bạn, đó là:

1. Thông qua năng lượng cảm xúc của bạn, hay những rung động tình cảm.
2. Thông qua năng lượng nhận thức của bạn, hay những rung động trong suy nghĩ.
3. Thông qua năng lượng vật chất của bạn, hay những rung động của cơ thể.

Xem xét 2 phương pháp đầu trong danh sách, ta sẽ hiểu được mức độ năng lượng đầu tiên của bạn được tạo ra như thế nào.


Phương trình: Suy nghĩ + Cảm xúc = Năng lượng

“Mỗi người đều được bao bọc bởi một trường suy nghĩ... Thông qua sức mạnh này, chúng ta hoặc là hút, hoặc là đẩy. Cùng dấu thì đẩy nhau và... chúng ta chỉ hút những gì xuất hiện trong tâm trí của chúng ta.” - Ernest Holmes

Dù tình trạng cuộc sống của bạn như thế nào thì bạn cũng không cần giữ nguyên những điều xưa cũ. Giờ là thời điểm để bạn tìm hiểu sự kết nối suy nghĩ, cảm xúc, năng lượng của chính mình. Phương trình này thể hiện mức độ năng lượng đầu tiên của bạn được tạo ra như thế nào, và đây là công thức: Suy nghĩ + Cảm xúc = Năng lượng

Sức mạnh của những suy nghĩ có sức chi phối lớn nhất cộng thêm lực từ những cảm xúc mãnh liệt và thường xuyên nhất sẽ bằng sự cộng hưởng của trường năng lượng cá nhân của bạn. Đây là các xung dao động truyền đi tín hiệu cá nhân của bạn và quyết định mọi thứ mà bạn sẽ thu hút về cuộc sống của mình. Nếu bạn không hài lòng với những gì mà bạn nhận được, bạn phải tiếp tục thay đổi năng lượng của mình.

Điều quan trọng là phải biết được tần số năng lượng mà bạn phát đi mỗi ngày. Thay vì phản ứng một cách vô thức, phát đi năng lượng cảm xúc và nhận thức mà bạn thật sự không muốn biểu lộ về mình trong thế giới năng lượng, bạn cần phải biết xác định rõ ràng những lựa chọn của mình trong suy nghĩ và cảm xúc. Lúc đầu, việc này có vẻ hơi khó thực hiện, nhưng đây là điểm mấu chốt để phát đi năng lượng thành công. Thật mạnh mẽ khi biết rằng, chính bạn đang truyền đi sóng thông tin để đưa ra định nghĩa về bạn với thế giới - và quyết định những gì mà bạn sẽ nhận lại được từ thế giới đó. Những dao động năng lượng này nằm bên trong sức mạnh của bạn để có thể thay thế bất kỳ lúc nào. Bằng cách chuyển đổi chỉ một suy nghĩ tiêu cực đang ngự trị, bạn sẽ tạo ra sự thay đổi chủ yếu trong năng lượng của mình. Và khi tiếp tục tạo ra những thay đổi này ở bên trong bạn, khi đó mọi thứ quanh bạn sẽ bắt đầu thay đổi, bao gồm cả kết quả của những ước muốn của bạn.

Quy luật Tương ứng (The Law of Correspondence)


“Thế giới bên ngoài phản ánh thế giới nội tâm
và tương ứng với chiều hướng tư duy chủ đạo của bạn.”

Quy luật Tương ứng là một trong những quy luật quan trọng nhất và là quy luật tóm tắt, giải thích cho nhiều quy luật khác. Đây là một quy luật đặc biệt giải thích nguồn gốc của may mắn và bất hạnh, thành công và thất bại, điều vĩ đại và thấp kém trong cuộc đời.

Thế giới bên ngoài của các mối quan hệ của bạn tương ứng với con người bên trong, nhân cách bên trong bạn. Thế giới sức khỏe bên ngoài tương ứng với thái độ tinh thần bên trong bạn. Thế giới thu nhập và thành tích tài chính bên ngoài tương ứng với những suy nghĩ và chuẩn bị bên trong bạn. Cách người khác phản ứng với bạn phản ánh thái độ và cách cư xử của bạn đối với họ.

Thế giới bên ngoài phản ánh thế giới nội tâm ở mọi khía cạnh. Bất cứ sự kiện nào xảy đến với bạn đều tương ứng với một điều gì đó trong con người bạn. Đôi khi sự tương ứng này được gọi là sự tương đương về tinh thần. Bạn cần phải nuôi dưỡng sự tương đương về mặt tinh thần với những gì bạn muốn trải nghiệm ở thế giới bên ngoài.

Có thể ví cuộc đời bạn như một chiếc gương 360°. Bất kỳ bạn nhìn nơi đâu, bạn cũng sẽ thấy hình ảnh của mình. Mở rộng hơn, những mối quan hệ sẽ phản ánh bản chất thật sự của bạn cũng như thái độ, sức khỏe và điều kiện vật chất sẽ phản ánh cách bạn tư duy.

Thế nhưng, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận thực tế này. Hầu như tâm lý mọi người đều nghĩ rằng các vấn đề trong cuộc sống của họ là do người khác và hoàn cảnh bên ngoài gây ra. Họ muốn người khác thay đổi nhưng họ lại không muốn thay đổi chính bản thân mình.

Bạn chỉ có khả năng kiểm soát một điều duy nhất: đó chính là suy nghĩ. Và khi đã hoàn toàn kiểm soát được mọi suy nghĩ, bạn sẽ kiểm soát được những lĩnh vực khác trong cuộc sống. Hãy trở thành người kiến trúc sư hoàn hảo cho cuộc đời của bạn, bắt đầu bằng những suy nghĩ tích cực và lạc quan.

Quy luật Kỳ vọng (The Law of Expectations)


“Những gì bạn mong đợi với tất cả sự tự tin
sẽ trở thành lời tiên tri hoàn thành ước nguyện của riêng bạn.”

Khi bạn suy nghĩ và diễn đạt về các sự kiện sẽ xảy đến cho bản thân cũng là lúc bạn hành động như một nhà tiên tri dự đoán cuộc đời mình. Nói cách khác, những gì bạn đạt được không nhất thiết phải là thứ bạn muốn có trong cuộc sống nhưng phải là thứ bạn mong đợi. Sự mong đợi của bạn có ảnh hưởng mạnh mẽ, vô hình khiến con người cư xử và tạo ra các tình huống như bạn đã dự đoán trước.

Những người thành đạt đều tự tin, hy vọng và chủ động. Họ mong muốn được thành công, được mọi người yêu quý, được hạnh phúc và họ hiếm khi bị thất vọng.

Những người không thành công thường có thái độ tiêu cực, chỉ trích và bi quan và bằng cách này hay cách khác, thái độ này sẽ dẫn đến những tình huống làm chấm dứt ngay những gì mà họ mong muốn.

Khi bạn tự tin mong đợi những điều tốt đẹp thì những điều tốt đẹp thường đến với bạn. Khi bạn nghĩ về một điều tiêu cực xảy ra, bạn sẽ phải đón nhận điều tiêu cực đó. Hơn nữa, những kỳ vọng của bạn cũng có tác động nhất định đến những người xung quanh. Những gì bạn mong đợi từ con người và tình huống quyết định thái độ của bạn nhiều hơn bất kỳ yếu tố nào khác và mọi người như tấm gương phản chiếu thái độ của bạn ngay sau đó, bất kể là thái độ tích cực hay tiêu cực.

Trong nhiều năm liền, tiến sĩ Robert Rosenthal của Đại Học Harvard đã tiến hành các thí nghiệm có kiểm soát để thử nghiệm khả năng kỳ vọng của giáo viên đối với việc học tập của sinh viên. Trong cuốn sách tâm đắc của mình - Pygmalion in the Classroom - ông kể nhiều trường hợp trong đó các giáo viên khi mới nhận lớp đã được nhà trường thông báo rằng lớp họ phụ trách có một hoặc nhiều sinh viên vô cùng thông mình, hy vọng sẽ tạo ra những bước đột phá về thành tích học tập trong năm tới. Cho dù những sinh viên này được chọn ngẫu nhiên từ số đông sinh viên của toàn trường, nhưng khi các giáo viên đặt nhiều kỳ vọng, các em đã nỗ lực học tập và đạt kết quả cao hơn so với các sinh viên khác cùng lớp và cao hơn rất nhiều so với thành tích các năm học trước đây của mình.

Sự kỳ vọng của bạn tương ứng với mức độ tôn trọng của bạn và giá trị của người đó. Bạn càng tôn trọng người khác bao nhiêu thì người đó càng có ảnh hưởng đến những kỳ vọng của bạn bấy nhiêu.

Bạn không bao giờ đạt được cao hơn những gì bạn kỳ vọng ở bản thân. Vì chúng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bạn nên hãy chắc chắn rằng những kỳ vọng đó là phù hợp với mong muốn của bạn. Hãy luôn luôn kỳ vọng vào những điều tốt đẹp nhất về bản thân mình. Chỉ riêng sức mạnh của những kỳ vọng tích cực cũng có thể làm thay đổi toàn bộ nhân cách và cuộc sống của bạn.

Quy luật Niềm tin (The Law of Belief)


“Những gì bạn thực sự tin tưởng bằng tất cả cảm xúc sẽ trở thành hiện thực.”

Quy luật Niềm tin phát biểu rằng, bất cứ điều gì bạn tin tưởng chân thành, nó sẽ trở thành hiện thực. Bạn càng có niềm tin mãnh liệt là một điều gì đó sẽ trở thành hiện thực thì điều đó càng dễ trở thành hiện thực. Thật sự tin tưởng vào một điều gì đó nghĩa là bạn không thể tưởng tượng được nó sẽ trở thành một cái gì đó khác.

Niềm tin chính là bộ lọc lựa chọn thông tin và chỉ lối cho mọi hành động. Bạn không nhất thiết phải tin những gì mình thấy, nhưng bạn thường có xu hướng thấy những gì bạn đã tin. Bạn cũng thường loại bỏ những thông tin trái ngược với những gì bạn đã tin tưởng mà không xem xét liệu niềm tin và thành kiến của bạn có dựa trên sự thật khách quan hay chỉ là cảm nhận chủ quan.

Ví dụ, nếu bạn tin tưởng tuyệt đối rằng bạn sẽ đạt được thành công lớn trong cuộc sống, sau đó dù điều gì xảy ra cũng không quan trọng, bạn sẽ tiếp tục tập trung vào mục tiêu của bạn. Không gì có thể ngăn cản bạn được.

Mặt khác, nếu bạn tin tưởng rằng thành công là do may mắn hay tình cờ, thì bạn sẽ dễ dàng trở nên chán nản và thất vọng khi mọi việc không diễn ra như bạn mong muốn. Niềm tin của bạn sẽ quyết định việc bạn thành công hay thất bại.

Nhìn chung, mọi người có một trong hai thế giới quan. Một là thế giới quan tích cực. nếu bạn có quan điểm thế giới nhân đạo thì nói chung, bạn tin tưởng rằng thế giới là một nơi tốt đẹp hiền hòa. Bạn có xu hướng quan sát những điều tốt đẹp trong mỗi con người, mỗi hoàn cảnh và tin tưởng rằng có rất nhiều cơ hội xung quanh bạn. Bạn tin tưởng vào tương lai, vào bản thân và người khác. Về cơ bản, bạn có thái độ lạc quan.

Hai là thế giới quan tiêu cực. Một người có thế giới quan tiêu cực về cơ bản là bị động và có thái độ bi quan đối với chính bản thân họ và cuộc sống. Người đó tin rằng: “Những người giàu sẽ ngày càng giàu hơn, những người nghèo sẽ ngày càng nghèo đi” và, cho dù bạn có làm việc chăm chỉ như thế nào thì bạn cũng vẫn không thể phát triển.

Kiểu người này chỉ nhìn thấy sự bất công, áp bức và bất hạnh ở khắp nơi. Khi những điều không hay xảy ra với họ, như vẫn thường thế, họ đổ lỗi cho sự kém may mắn và cho người khác. Họ nghĩ mình là nạn nhân. Vì thái độ này mà họ không thật sự yêu quý hay tôn trọng bản thân họ.

Những người có thái độ lạc quan thường hoạt bát, vui vẻ. Với họ, thế giới là một vùng đất tốt đẹp, tươi sáng.

Tuy nhiên, chướng ngại tinh thần lớn nhất mà bạn phải vượt qua là những thứ còn chứa trong niềm tin của bạn. Chúng hạn chế bạn trên một số mặt. Chúng kéo bạn trở lại bằng cách ngăn chặn sự cố gắng của bạn. Chúng thường xuyên làm bạn chứng kiến những điều không có thật.

Thành kiến nghĩa là vội vàng đánh giá, đi đến kết luận trái ngược với bất kỳ thông tin nào, hoặc thậm chí bất chấp thông tin. Để thành công, bạn cần thiết biết kiềm chế việc đánh giá con người hay hoàn cảnh cho đến khi có đầy đủ thông tin. Quan trọng hơn hết, bạn phải kiềm chế vội vàng xét đoán bản thân cũng như những suy nghĩ có tính chất “thu hẹp”. Điều này thường xảy ra khi bạn nghĩ rằng mình kém cỏi, không có năng lực, không giỏi giang như những người khác cũng chính là lúc bạn đang để bản thân rơi vào cái bẫy thông thường là tự chấp nhận những mục tiêu thấp hơn rất nhiều so với khả năng thực tế của mình.

Bạn có thể cảm nhận rằng mình không thông minh lắm bởi lực học ở trường của bạn chỉ đạt mức trung bình. Bạn tin rằng bạn thiếu khả năng sáng tạo, hoặc trong khả năng học và ghi nhớ. Bạn cảm thấy mình chưa thật sự thân thiện, luôn lo lắng về tiền bạc. Một số người cảm thấy không thể giảm cân, bỏ thuốc hay thích người khác giới.

Việc “thu hẹp bản thân” này cũng giống như những chiếc phanh kìm hãm tiềm năng và tạo ra hai kẻ thù lớn nhất cho sự thành công: sự hoài nghi và sợ hãi. Chúng làm bạn ngại đón nhận sự mạo hiểm có tính thử thách, vốn rất cần thiết để bạn thể hiện đúng năng lực của mình. Vì vậy, bạn cần phải kiên quyết loại bỏ bất kỳ suy nghĩ hay ý kiến “thu hẹp” nào và trong mọi trường hợp, hãy tin rằng những gì người khác làm được thì bạn cũng làm được.

Sự thật là không ai tài giỏi hơn hay thông minh hơn bạn. Nếu có, phần lớn đó là những người biết cách phát triển khả năng và tài năng thiên bẩm của mình nhiều hơn bạn mà thôi. Họ đã tìm hiểu Quy luật Nhân quả và sớm áp dụng vào cuộc sống cũng như công việc. Trong phạm vi nhất định, bạn cũng có thể làm được bất kỳ điều gì mà những người đó đã làm, chỉ cần bạn có lòng nhiệt thành và sự ham học hỏi.

Nhưng dù bạn tin vào điều gì, nếu niềm tin đó mãnh liệt, nó sẽ trở thành hiện thực. Thậm chí, nếu niềm tin của bạn là sai, nhưng nếu bạn tin tưởng vào những điều đó thì chúng cũng có thể trở thành hiện thực.

Đa số niềm tin tự giới hạn của bạn hoàn toàn không đúng. Chúng dựa trên cơ sở thông tin bị động mà bạn đã tin và chấp nhận như là sự thật. Và khi bạn chấp nhận, niềm tin của bạn sẽ biến nó trở thành hiện thực. Giống như Henry Ford đã nói: “Dù bạn tin rằng bạn có thể, hoặc bạn tin bằng bạn không thể, thì bạn vẫn luôn đúng”.